Trang

Thứ Tư, 12 tháng 8, 2015

Biết điểm dừng

b1fafcf6-6382-4ab4-8801-7624e570bdfe

BIẾT ĐIỂM DỪNG

Tuổi trẻ là khoảng thời gian mà người ta cảm thấy có nhiều năng lượng nhất. Ở lứa tuổi này, ta có cảm tưởng như mình có thể làm được mọi chuyện, có thể vượt qua được tất cả mọi chông gai thử thách. Với nguồn năng lượng dồi dào ấy, người trẻ chẳng quản ngại điều gì, chẳng lo sợ điều chi, vì chẳng bao giờ họ thấy mình kiệt sức. Họ muốn chinh phục những đỉnh cao, muốn đối đầu với mọi thử thách, muốn lao mình vào những chỗ cam go. Đây cũng là lứa tuổi mà ta chẳng sợ gì cả. Không sợ trời, không sợ đất, ta tự thấy mình làm chủ chính mình chứ chẳng cần ai sửa dạy hay chỉ bảo. Ta tự cho mình có tự do vô hạn nên muốn làm gì thì làm, mà chẳng cần kiêng nể ai, chẳng cần nghĩ đến tương lai, không lo bận tâm đến hậu quả, vì ta nghĩ là mình có đủ khả năng để giải quyết tất cả.

Biết khóc và biết cười

Biết khóc và biết cười

mother-teresa-poor-childKhóc và cười là hai cách thức biểu cảm rất tự nhiên của con người. Nói là tự nhiên, vì ta có thể làm được những điều ấy mà chẳng cần ai chỉ bảo, chẳng cần tham chiếu nơi sách vở nào. Nó cũng là tự nhiên vì ta có thể thực thi những hành vi ấy mà chẳng cần ý thức, hay vận dụng trí tuệ. Bất cứ một con người nào cũng có khả năng này: người giàu cũng như người nghèo, người quyền thế cũng như người nhỏ mọn, đàn ông cũng như đàn bà, người già cũng như con nít. Cứ sự thường, ta sẽ khóc khi có tâm trạng buồn hay tiêu cực, và sẽ cười khi tâm hồn đang vui sướng hân hoan. Trừ phi có những lý do ẩn khuất nào đấy, chẳng có ai đi dự tang lễ mà cứ cười tươi sảng khoái, chẳng có người nào đi dự hội vui mà cứ khóc liên hồi. Khóc và cười gắn liền với cuộc sống con người và làm cho cuộc sống ấy thêm phong phú và ý nghĩa. Nó cho ta biết rằng con người chúng ta không phải là một cấu thành của vật chất đơn thuần, nhưng là một thực thể có đời sống nội tâm, có cảm xúc. Hết thảy chúng ta, ai cũng có một thế giới bên trong, một thế giới vô hình và thánh thiêng, một nơi ẩn chứa nhiều điều huyền bí.

Nếu tôi là cha mẹ, tôi sẽ sống lại

Nếu tôi là cha mẹ, tôi sẽ sống lại

unnamed 
Ngày đầu tiên như vậy có lẽ là khá suôn sẻ!
Tôi giữ được thế chủ động trên “chiến trường” và còn thu về chiến lợi phẩm là một xấp giấy đầy những con chữ nhỏ xinh.
Những năm gần đây người ta vẫn nói rằng trẻ con bây giờ hư và ranh mãnh lắm, dọa dẫm tôi trước rằng kiểu gì tôi cũng bị vùi dập tả tơi ngày đầu đứng lớp. Nhưng may mắn cho tôi, hoặc là họ nói dối, lớp tôi được phân dạy lại hết sức dễ thương, các em mới 7 tuổi, tuổi của những thiên thần.

Em cần gì ở cuộc đời này?

Em cần gì ở cuộc đời này?

Sinh ra, em em can gi o cuoc doibị coi là người kém may mắn. Người ta vất em ngoài lề đường. Phúc cho em là có người nhìn thấy và mang em vào cô nhi viện. Thế là em được nuôi dưỡng và lớn lên.
Không còn nhớ nổi bao nhiêu người chăm sóc em. Cái cảm giác ấm áp hay lạnh lẽo thay đổi tùy người nuôi dưỡng. Vị sữa uống, miếng cháo, chén cơm cũng thay đổi liên tục tùy người phụ trách. Nhiều người quá em chẳng nhớ nổi. Không nhớ nổi, em cũng quên luôn, chẳng thèm nhớ; vì có muốn, em cũng không thể nhớ.